Review truyện Nửa thời hạn ấm cúng

Review Truyện

Nửa thời gian ấm ấp là thể loại truyện theo dấu vết tháng năm, tìm kiếm khoảng thời hạn êm ấm trong ký ức, truyện kết SE nha Các bạn.

trình làng truyện nửa thời hạn ấm áp

Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn tình hoàn, teen

Trích đoạn truyện nửa thời hạn êm ấm

“Vị thần vận mệnh rất thích náo nhiệt, có lúc còn muốn đùa cợt với chúng sinh. Lúc tưởng con người đã quá sức cực khổ vì tấn bi kịch mà ngài tạo thành, thì liền tiếp đến lại xuất hiện chuyện vui cười”. – Stefan Zweig*.

*Stefan Zweig (28 tháng 11, 1881 – 22 tháng 2, 1942) là 1 trong những nhà văn, nhà báo, nhà viết kịch & nhà viết tiểu sử người Áo nổi tiếng bên trên nhân loại. (Trích wiki)

lúc còn bé dại, ai cũng nghĩ phiên bản thân mình là quan trọng nhất quả đât, cho dù rất bình thường, nhưng nhất định sẽ có được chổ gì đó biệt lập, chỉ là chưa được bắt gặp ra thôi. Nghĩ đến tương lai, lại thấy rằng các điều này vẫn có thể xảy ra. Nhưng cho đến khi trưởng thành và cứng cáp, dần dần nhận rõ bạn dạng thân chỉ là một trong người thông thường trong những người thông thường, đầu óc không thông minh hơn người khác, khuôn mặt không xinh đẹp hơn người khác, trong cả tính cách càng không thu hút hơn người khác. Cho nên, ngày càng lý trí, càng ngày càng thực tế, dù là nằm mơ đi chăng nữa thì một mặt vẫn say mê chìm đắm trong các số đó, nhưng một mặt kì cục tỉnh táo phân biệt chính là ảo tưởng.

tình hình đam mỹ cao h của Nhan Hiểu Thần lúc này chính là như thế, cảnh trong mơ rất chi là sống động, nhưng cô biết rõ mình đang nằm mơ.

Khi cô mười một tuổi tập chạy xe đạp. Người thì nhỏ dại mà xe lại to, xe đạp lúc tiến lúc lùi, để cho ai nhìn thấy cũng sợ, nhưng cô lại chẳng sợ, không kết thúc hét to, gắng sức đạp.

Mẹ cô đứng bên đường lo ngại nhìn cô chằm chằm, cao giọng nói: “Cẩn thận nhìn đường! Đừng ngã!” Ba cô thì đi theo phía sau xe đạp, dang hai tay ra trước, một khi cô ngã sẽ đỡ được ngay.

chắc rằng chính vì biết ba mẹ bên cạnh, cho dù xảy ra chuyện gì cũng trở nên có người bảo vệ, Nhan Hiểu Thần không sợ gì cả, đạp xe thật nhanh.

Tiếng chuông di động chói tai đột ngột vang lên, Hình ảnh trong mơ vừa mới rồi y hệt như bị gió cuốn đi, bặt tăm tăm. Sự ấm áp ngọt ngào quanh quẩn trái tim, để cho cô nàng 22 tuổi Nhan Hiểu Thần mở to mắt luyến tiếc. Mấy trong năm này, cô không khi nào nhớ đến chuyện lúc nhỏ dại, tưởng rằng thời gian đã làm lu mờ quá khứ, nhưng thời khắc này cô lại nhớ rõ mọi chuyện. Thậm chí, cô còn nhớ đúng đắn ngày ấy ba cô mặc chiếc áo phông thun màu xám kẻ sọc, quần đùi black color, mẹ cô mặc chiếc váy liền màu lam, có hoa nhỏ dại.

Xem thêm truyện đam mỹ sủng h

Chuông điện thoại thông minh di động nhất quyết không tha cứ vang lên, Nhan Hiểu Thần vụt ngồi dậy, mở điện thoại cảm ứng, nhìn thấy cuộc gọi đến là “Mẹ”, cô đột nhiên giật mình, tưởng chừng như theo bạn dạng năng ném điện thoại thông minh đi. Nhưng cô đã lấy lại bình tĩnh, vén một góc màn, chóng vánh nhìn lướt qua phòng ký túc xá, xem chừng không một ai, cô mới ấn nút nghe.

“Con đang làm gì đấy? Nửa ngày rồi mới nghe?”

Qua điện thoại cảm ứng thông minh, nhưng Nhan Hiển Thần rất có thể cảm nhận đc sự bực bội gay gắt của mẹ. Cô biết mẹ thật sự không chăm lo cô đang khiến gì, cô không trả lời, chỉ hỏi thẳng:

“Chuyện gì ạ?”

“Mẹ hết tiền rồi! Gởi cho mẹ 2000 đồng!”

“Tháng trước con mới gởi hơn một ngàn…”

“Thua hết rồi! Gởi ngay đi rồi gọi cho mẹ!” Nói hoàn thành lập tức cúp máy.

Nhan Hiểu Thần cầm điện thoại thông minh ngơ ngẩn một lúc. Mơ and không mơ, thiên đường and âm phủ, thỉnh thoảng, cô thật sự hi vọng cuộc sống hiện thời chỉ là một trong những cơn ác mộng, nếu sau khi tỉnh giấc hoàn toàn có thể trở lại ngày hè năm 18 tuổi ấy, cô nguyện đánh đổi bất kể giá nào.

Như thường ngày, Nhan Hiểu Thần đeo túi sách, đạp chiếc xe đạp cũ, chạy ra máy ATM ở góc sân trường hẻo lánh. Cô đưa thẻ vào, bấm mật mã và check số dư.

sự thật cô thuộc nằm lòng số dư là 2 ngàn 155 đồng 73 hào, nhưng bản tính của người luôn luôn nghèo khó là thế, mỗi lần rút tiền cô đều check trước số dư, không hẳn hi vọng những con số ấy sẽ tăng lên, chỉ là muốn định vị chúng không thay đổi.

Đọc thêm list truyện đam mỹ ngược,

Hơn 2000 này là tiền lương của Nhan Hiểu Thần suốt kỳ nghỉ hè, mỗi một khoản đều phải có kế hoạch chi dùng – đã là năm thứ tư ĐH rồi, tìm việc cũng phải Ngân sách, mua bộ đồ để đi phỏng vấn này, rồi tiền đi lại nữa…Cho dù không có nhu cầu các khoản đó, nhưng đóng dấu vào sơ yếu lý lịch, photo những loại giấy chứng nhận, mọi việc đều phải cần tiền. Hiện tại kiếm việc gian khổ, những chị lớp bên trên bảo rằng, muốn tìm kiếm được quá trình nhanh phải bỏ lưới rộng, ít nhất phải chuẩn bị sẵn 100 bộ hồ sơ.

Nhan Hiểu Thần ấn nút chuyển khoản, chuyển 2000 đồng cho mẹ, tính nhẩm phép trừ rất dễ, nhưng cô một lần nữa check số dư, định vị trừ thêm 20 đồng phí chuyển khoảng, còn sót lại đúng chuẩn 135 đồng 73 hào mới rút thẻ bank ra.

xong cô nhắn tin cho mẹ: “Con đã chuyển tiền rồi, chi dùng tiết kiệm ngân sách một chút, con đang bắt đầu tìm việc làm, đợi khi tìm kiếm được công việc xuất sắc thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

cũng tương tự thường ngày, tin nhắn như viên sỏi ném xuống biển, chẳng có một chút hồi âm nào.

Nhan Hiểu Thần lên xe đạp, theo thói quen đi đến sân tập thể dục, cô mỏi mệt ngồi lên các bậc thang, nhìn Các bạn đang khí thế bất tỉnh nhân sự trời rèn luyện thân thể.

Bốn năm đại học, mỗi lần tâm trạng không vui cô đều đến đây.

Kỳ thi giữa kỳ vừa ngừng, từ bây giờ lại là cuối tuần, sân thể dục có vẻ không xôn xao náo nhiệt như thường ngày, nhưng lại có không ít người chạy bộ, một vòng rồi lại tiếp vòng nữa. Các khuôn mặt, ánh mắt tuổi trẻ ngập tràn hy vọng, bọn họ vui vẻ thì cười tươi, mệt mỏi thì nhăn nhó, không phải như cô, mỏi mệt cũng không thể mở miệng. Nghĩ đến chuyện hiện tại, cô lại cảm nhận thấy buồn chán, cũng chính vì tính đi tính lại, với 135 đồng cùng lắm chỉ đủ ăn hơn một tuần, mà chuyện khó khăn này cô không hề kêu than với ai.

Xem thêm đam mỹ hoàn

Ngày phát lương còn đến hơn nửa tháng, Nhan Hiểu Thần chưa chắc chắn nên làm gì hiện giờ. Cô cân nhắc miên man, hay là đi cướp bank nhỉ, tìm một đôi vớ rách rưới, mặc vào đầu, dùng 10 đồng mua một con dao nhựa, tiếp nối dấn thân ngân hàng hét lớn: “Đem hết tiền ra đây!”, tác dụng đương nhiên là thất bại, nhưng nếu cô vào tù, sẽ có được người bao ăn bao ở, còn đc cho ăn mặc quần áo mặc, mọi luận điểm trên đời này đều sẽ được giải quyết!

Nghĩ rồi lại nghĩ, như đang xem một bộ phim truyện hài dở tệ, Nhan Hiểu Thần nhịn không được cười rộ lên. Ngây ngô cười với không gian một lúc cảm nhận thấy đã đủ, cô lấy điện thoại ra xem, sắp 6 giờ rồi, đi làm việc thôi!

Nhà trường bắt buộc mỗi lần ra vào cổng phải xuống xe, lúc Nhan Hiểu Thần đẩy xe ra cổng thì gặp gỡ Anh chị em học đang cầm theo túi đặt hàng từ bên ngoài đi vào, cô cười chào chúng ta, họ nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, đương nhiên, họ cho rằng cô đừng nên vui lòng mừng cuống như vậy.

Hai tuần trước, Nhan Hiểu Thần chia tay với bạn trai mới quen hơn một tháng, Thẩm Hầu. Bạn trai của cô lần này là một người khá nổi tiếng, nhân phẩm và học vấn thì không bằng ai, nhưng vui chơi giải trí và trải nghiệm thì không có ai bằng. Ở trường, Nhan Hiểu Thần nổi tiếng là người có phép tắc, thành tích nổi bật giỏi, hàng năm đều có học bổng, bạn học ai cũng đều cho rằng cô là sinh viên tốt. Thẩm Hầu thì Ngược lại, tụ tập bằng hữu, ăn chơi đàng điếm, mỗi năm đều cúp học nguyên một kỳ. Dù sao đi nữa thì hai người này bền vững không ở cùng một thế giới. Vậy mà hơn một tháng trước, hai người lại quen nhau, làm cho mỗi cá nhân ai nấy đều bỡ ngỡ, toàn bộ đồng đội cùng phòng của Nhan Hiểu Thần đều cho rằng Thẩm Hầu quen cô chỉ là đùa vui, khuyên nhủ cô đừng quá thật lòng, Nhan Hiểu Thần chỉ mỉm cười lắng nghe.

tất cả họ đều đã đoán đúng, lúc khai giảng hai người quen nhau, đến khi thi vào giữa kỳ đầu thì Thẩm Hầu đề xuất chia ly. Nhan Hiểu Thần cười thầm nghĩ, bọn họ chắc cho rằng nếu cô không lấy nước mắt rửa mặt thì cũng phải rưng rưng buồn bã, nhưng bọn họ đều chưa chắc chắn, mùa hè năm 18 tuổi ấy, cô đã khóc hết nước mắt của cả đời mình.

Đọc full list ngôn tình sắc

Phía Tây ngoài cổng trường có một con ngõ bé dại quanh co khúc khuỷu, con hẻm phía trong có không ít quán Bar. Bởi vì những quán Bar này nằm ngay kề bên trường đại học có tiếng cả nước, giá rượu ở đây tuy thuộc mức trung bình, nhưng cũng chính là loại quý and đặc sắc, nên khách lui tới thường là người vận động trong nghành văn hóa truyền thống thẩm mỹ và nghệ thuật, không thì cũng là bộ phận lao động tri thức tinh anh.

Nói chung theo thị hiếu của người sử dụng, các quán Bar thích tuyển sinh viên nữ. Nhan Hiểu Thần làm tại quán Bar tên Lam Nguyệt, thời gian thao tác làm việc từ 6 giờ 30 tối đến 10 giờ 30 tối, trước kia một tuần cô thao tác 3 ngày, đến năm thứ tư thì chương trình học ít đi, mà Nhan Hiểu Thần lại cần tiền, cô muốn kiếm thêm 1 chút, nên đổi thành 4 ngày.

Nữ sinh viên mà thao tác tại quán Bar thì dĩ nhiên mỗi người sẽ không tồn tại tuyệt vời giỏi rồi, năm đó không hẳn là không có rất nhiều các bước để cô chọn lựa, nhưng quá trình này còn có thời gian và thù lao hài hòa và hợp lý nhất đối với Nhan Hiểu Thần, cho nên cô cũng không chú ý người khác nghĩ gì.

Lúc Nhan Hiểu Thần đến quán Bar Lam Nguyệt thì ban nhạc đang diễn tập, Apple và Mary đang đi đến, hai người đang sẵn sàng nến với hoa tươi, trang hoàng cho những bàn rượu để tạo không gian. Quán có nhiều người sử dụng là người nước ngoài, các bồi bàn chỉ xem nơi đó là nơi thao tác làm việc không ổn định, nên không muốn dùng tên thật, chính vì như thế ai ai cũng đều lấy một cái tên tiếng Anh.

Nhan Hiểu Thần chào hỏi họ rồi đi đến căn phòng nhỏ tuổi hẹp, chứa đầy đồ linh tinh để thay quần áo. Chốc lát sau, một đồng nghiệp khác tên Yoyo cũng đến. Nhan Hiểu Thần vừa nói chuyện phiếm với Yoyo, vừa dùng bộ trang điểm rẻ tiền tô lên mặt. Cô vẫn tiếc vì phải bỏ ra một mớ tiền để mua nó, nhưng quá trình này cần được trang điểm, mà tính ra mỗi tháng đc đến hai ngàn đ, cho nên vẫn còn đó lời chán. Hơn 2 năm làm việc, kỹ thuật trang điểm của cô không tồn tại gì tiến bộ, nhưng vận tốc trang điểm thì tiến triển rất nhanh, chậm lắm chỉ mất mười phút, xem ra cũng khá ổn.

Nếu nói tới các loại quán Bar, thì Lam Nguyệt là một trong những quán bar khá yên tĩnh, bình thường sẽ không tồn tại ca múa nhạc xập xình, đương nhiên cũng trở nên không tồn tại các cô gái thân hình gợi cảm khoe ngực, khoe mông. Lam Nguyệt giống như tên của chính nó vậy, Blue Moon (Blue trong tiếng Anh ngoài ý nghĩa là màu lam, còn mang ý nghĩa là u buồn), phong cách trọn vẹn u ảm đạm, ban nhạc chỉ diễn các ca khúc trữ tình nhẹ dịu thư thái, khách đến vừa trầm lặng thưởng thức âm nhạc vừa tán gẫu. Tất nhiên, quán Bar dù sao cũng là quán Bar, nếu nhiều lúc xảy ra việc ồn ào náo nhiệt vì quý khách thì cũng không có gì là lạ, chỉ cần không vượt quá mức cho phép thì ông chủ cũng không phản đối, mà người sử dụng cũng không phật lòng.

Coi thêm list Truyện xuyên không

chính vì phong cách của Lam Nguyệt như thế nên đồng phục của nữ bồi bàn cũng tương đối bình thường, mùa hè hoàn toàn có thể mặc quần soóc ngắn, mùa đông rất có thể mặc quần bò dài, áo thì theo kiểu đồng phục của nữ sinh học viện anh quốc, là sơ mi cao cổ, kẻ sọc ca rô trắng đỏ, tay áo xắn cao, vạt áo hiện có nơ bướm, nhu cầu duy nhất là phải lộ eo ra một chút, đối với lối ăn diện của các nàng đi ngoài đường, lộ nọ lộ kia, thì bộ đồng phục này không lộ chút nào. Nhan Hiểu Thần khách quan đánh giá, loại đồng phục này vừa có tiếng vừa có miếng, lại dễ chuyển động, ông chủ tất nhiên biết rõ bạn thích gì, cho nên quán Bar Lam Nguyệt này thật ra cũng không tệ.

Sau tám giờ tối, khách đến quán mỗi lúc một đông. Từng ngày, quán Bar đều phải sở hữu quý khách mới, nhưng cũng có khá nhiều người sử dụng cũ. Những nữ đồng nghiệp khác không biết thích nhất loại người nào, riêng Nhan Hiểu Thần thì thích nhất người nước ngoài, cô không hẳn dạng sính ngoại, Tại Sao chủ yếu là bọn họ sẽ cho cô tiền boa. Những người nào cho tiền boa nhiều, Nhan Hiểu Thần sẽ quan trọng đặc biệt để ý, nhưng Apple, Mary và Yoyo thì lại hứng thú với con trai đẹp trai.

“Heidsieck đến kìa, ở ngoài cửa!” Apple bưng mấy ly rượu Cocktail, đè nén mấy lời kích động xuống. Từ nữ hầu bàn, thu ngân đến người pha rượu, tất cả đều ngoái đầu ra, nhìn chằm chằm vị khách đang đẩy cửa vào. Coi như là thú tiêu khiển trong giờ thao tác làm việc nhàm chán, các bồi bàn thường tụ lại thành nhóm trao đổi về quý khách hàng, lúc thì ước chừng thu nhập của bọn họ, lúc thì đoán xem người phụ nữ đi theo chúng ta là vợ hay bạn nữ. Quán Lam Nguyệt còn có một truyền thống khác, đối với các người sử dụng để lại tuyệt hảo xuất sắc, mỗi người sẽ nhờ vào hiệ tượng như quần áo hay cử chỉ tiếng nói để chấm điểm, xếp hạng và phong tước, y hệt như Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa vậy. Từ hạng nhất cho đến hạng mười đều là các danh hiệu đặc biệt quan trọng, như tên 10 loại rượu nổi tiếng nhất nhân loại chẳng hạn. Heidsieck nếu phải gọi rất đầy đủ là Heidsieck 1907, đó là 1 trong chai rượu champagne trị giá 280 ngàn đô la, đc xếp thứ hai trên nhân loại.

Heidsieck 1907 không phải là khách quen thân của quán. Tuần trước là lần thứ nhất anh ta đến đây, nhưng tất cả bồi bàn đều sở hữu tuyệt hảo chất lượng cao so với vị khách mới mẻ này, cho nên anh ta lập tức vọt lên nhì bảng. Tuần vừa qua, Nhan Hiểu Thần phải dự thi hai môn học cuối khóa nên không có đi làm việc, nhưng cả đêm qua cô đã đc nghe về anh ta ít nhiều. Nghe nói, người này tướng mạo cao niên, khí chất nho nhã, một cử chỉ nhẹ vừa xem qua đã biết xuất thân bất phàm, lại còn từ tốn lễ độ, tiền boa thì hết sức hào phóng, mỗi lần đc phục vụ đều sẽ nói cảm ơn. Dù rằng mỗi cá nhân ở đây làm công chỉ vì tiền, không âu yếm người sử dụng của bản thân mình nói hay không nói cảm ơn, nhưng nếu được nói, thì ai nấy đều sẽ khá vui tươi.

Nhan Hiểu Thần hướng theo ánh nhìn của mỗi người nhìn lướt qua anh ta. Heidsieck 1907 có dáng người cao to, đeo kính không gọng, bên phía trong mặc một bộ trang phục rất hợp dáng, bên ngoài khoác áo ấm. Nhan Hiểu Thần thầm nghĩ: “Đúng là không tệ lắm.” tiếp nối cô không nghĩ gì thêm, lập tức quay đầu đi làm, cũng chẳng trông mong mình sẽ được phục vụ vị khách phú quý này. Tuy vậy cả ba người bọn Apple cũng chẳng thấy ai đi qua đó đáp ứng. Nếu là người quen thì khách của ai người nấy tiếp, mà hiện tại, vị khách này không chỉ đích danh ai đáp ứng cả. Cho dù người này là khách của ai đi nữa, thì họ đều muốn tiếp, dè chừng lẫn nhau, nên nhất thời y hệt như thấy tình hình trái lại, chẳng ai muốn tiếp anh ta cả. Nhân viên pha rượu William vừa chế rượu vừa tặc lưỡi: “Các em cược rượu đi, ai thắng thì được đi.”, hiển nhiên người này rất thích xem các cô gái tranh giành đàn ông.

Người thao tác nhiều năm đặc biệt là Mary đã làm anh ta thất vọng: “Chúng ta thay phiên nhau vậy, cả ba người bọn họ đều đã tiếp rồi, lần này đến lượt Olivia.”

Olivia đó là Nhan Hiểu Thần. Lần thứ nhất đến quán Bar đi làm, cô không tồn tại tên tiếng Anh, nhập gia thì tùy tục, cho nên cô thuận miệng đặt tên cho bản thân mình là Olivia.

Apple and Yoyo không tồn tại chủ kiến, Nhan Hiểu Thần càng không tồn tại. Cô bỏ khăn mặt trong tay xuống, bước nhanh đi ra chỗ vị khách nọ: “Kính chào quý khách! Xin hỏi anh đi mấy người?”

Heidsieck đã không nghe rõ, ngạc nhiên nhìn cô một lúc. Nhan Hiểu Thần khẽ cười nói lại một đợt nữa. Lần này thì đã nghe, anh ta trả lời: “Một người.”

Nhan Hiểu Thần dẫn anh ta đến bàn số 9, một chỗ giành cho hai người ở góc quán. Cô trước hết châm nến bên trên bàn, tiếp nối đưa menu cho anh ta, anh ta không nhìn qua menu, chỉ nói thẳng: “Black Label *, có đá, thêm hoa quả và thịt nguội.”

Một loại rượu

Nhan Hiểu Thần viết hoàn thành order, mang Black Label cùng đá đặt lên trên bàn, anh ta vẫn lạng lẽ chẳng nói gì, cũng không nói cảm ơn, nhưng lại cho rất nhiều tiền boa, 30%, vượt xa mong đợi của Nhan Hiểu Thần.

William kinh ngạc hỏi: “Hào phóng thế? Em nói gì với anh ta vậy?”

“Không nói gì khác, như mọi ngày thôi.”

Apple trưng ra bộ dáng không tin: “Không thể nào!”

Yoyo cười giễu: “Không hổ danh là sinh viên trường đại học lừng danh nhỉ, chẳng giống với chúng ta!”. Thao tác làm việc ở đây hai năm, Chưa hẳn lần đầu tiên cô nghe các lời châm chọc khêu khích kiểu này, xem như chẳng nghe thấy gì, cô cất tiền vào túi cảnh giác, rồi quay ra liên tiếp công việc.

Đã hơn 9 giờ 30 tối, quán gần như đã đầy khách, Cửa Hàng chúng tôi đứng nửa buổi tối, ai ai cũng mệt mỏi, thường trốn vào góc phòng, dựa vào quầy bar hoặc vách tường, chân trái đổi chân phải nghỉ ngơi một chút.
Chúc bạn đọc truyện nửa thời hạn êm ấm vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *