Review truyện Đằng Sau Lớp Mặt Nạ

Review Truyện

Đằng sau lớp mặt nạ là câu truyện nhắc về nhân vật đeo mạt nạ kỳ bí Luther Hatcher-Rosque, theo dõi truyện ngay người tiêu dùng nhé.

chia sẻ truyện đam mỹ đằng sau lớp mặt nạ

Tác giả: Megan Derr
Thể loại: Truyện đam mỹ, trinh sát, linh dị

Trích đoạn truyện đằng sau lớp mặt nạ

Kasumi quan sát người nhà nam nhi trước mặt, lòng thầm cám ơn loại mặt nạ sẽ đậy đi sự khó chịu của cậu.

Vậy ra đấy là ngài Luther Hatcher-Rosque thanh danh lẫy lừng?

quá chừng phổ biến.

mình ta đề cập ngài là người sở hữu học vấn cao rộng, khái niệm thâm uyên không một ai bằng, hình dáng & cung cách không một ai sánh.

Còn nhà bạn đại trượng phu trước mặt họ đây tuy tương đối cao lớn nhưng… lại siêu chẳng đâu vào đâu. Gọng kính xiêu, mái tóc chờm bờm được buộc sơ lược bằng sợi dây lụa xanh chói, áo quần thì nhìn kiểu như đã qua bàn tay giặt là của 1 tên hầu vừa nốc ngừng cả hậu sự rượu.

nếu như đây là người vẫn bầu người dùng sở hữu người chủ của cậu Một trong những ngày sắp tới… Kasumi tự hỏi chưa biết với đề xuất bố trí cho quý ngài kia ra về sớm không.

những ngón tay dài ấn nhẹ vào lưng, như lời chú ý bắt cậu đứng yên ổn.

Bị người chủ đoán đúng ý suôn sẻ ngôn tình h như thế đã từng giúp cậu lo ngại, mà mãi rồi cũng quen.

Cậu không rời mắt khỏi ngài Hatcher-Rosque. Không lý làm sao kẻ dềnh dang đó lại là kẻ mà người ta sẽ nghe danh xưa nay nay? Chẳng không giống gì một tên hề, ko đáng được người chủ chú ý…

Nghe tiếng hiểu khẽ của Minoru, cậu nhẹ nhõm quay bước theo ngài lên tàu. Âm thầm và thanh tao, bí ẩn khuất phía sau lớp mặt nạ, chỉ sự hiện diện của cậu cũng đủ làm nao núng phần lớn thủ đoạn và bắt nạt dọa rình rập.

không có bất kì ai được phép chạm vào Minoru, & nếu như cậu có quyền thì tên hề ngớ ngẩn kia thậm chí còn ko đc phép hầu chuyện ngài. Chủ nhân của cậu là kẻ đức cao vọng trọng, chẳng thể nào lại đi giao dịch mang hạng tổ ấm như vậy.

suốt trong quãng một chuyến du ngoạn dài 3 tháng.

Kasumi ngờ rằng quãng thời kì sắp tới đang lết qua chậm rì rì hơn lúc nào hết. Thật ra cậu cũng nửa kì vọng sẽ sở hữu được event gì đó xảy ra, mà sẽ kịp dập tắt tư tưởng ấy trước khi thượng đế kịp nghe nhìn thấy nhưng chiều theo.

Vừa nghe tiếng loạt soạt và tiếng kêu phát ra từ phía sau, Kasumi quay ngoắt lại, đúng lúc đỡ ngài Hatcher-Rosque trước lúc hắn ta bị xẻ đập mặt lên sàn tàu. Ngay lúc hắn vừa đứng chắc, cậu tức thời rút tay về như bị phỏng, mẫu nhếch môi nhạo báng trên mặt không người nào thấy.

Đọc thêm list Truyện đam mỹ h

“Cám ơn.” Hatcher-Rosque mỉm cười thanh lịch.

Kasumi quay đầu đi thẳng về phía người sở hữu đang sống phía trước vài bước.

“Ngài đừng bận tâm Kasumi.” Minoru cười ung dung. “Cậu ấy luôn sẵn lòng thực hiện ngài.”

Dù mong mỏi lắm nhưng nuối tiếc là cậu chẳng thể bào chữa lại chủ nhân làm việc chốn đông gia đình bạn như thế này được.

“Đi nào.” Hatcher-Rosque kể, vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trước mặt. “Tôi sẽ dẫn cả nhì tới buồng nghỉ.” kể ngừng hắn dẫn đường xuống boong dưới, bên trên đường đi bị vấp tới mấy lần, & sau cuối đẩy cửa bước vào một trong những căn buồng ốm.

Kasumi nén tiếng thở dài. Vì sao đi chu du lại phải đi tàu mà hoàn toàn không đi bộ? Cậu hoàn toàn có thể kiểm soát và điều hành đất liền, nhưng mà đại dương cả thì ko. Chỗ nghỉ chật chội thế này cũng ko phải là sở thích của cậu.

“Tôi rất vinh hạnh đc cần dùng bữa ăn nay sở hữu ngài and thuyền trưởng. Xin gởi lời cám ơn của tớ tới ngài đó, và cám ơn ngài.”

Sau vài câu xã giao quan khách sáo, cuối cùng cả nhị cũng khá được an toàn. Nghe tiếng cửa đóng, Kasumi tự có thể chấp nhận được các bạn giải trí một tý.

“Khi nãy cậu không đủ điều rít vào mặt nhà bạn ta, Kasumi.” Minoru bật cười. “Một quý ngài vô hại & dễ mến đến vậy thực hiện cậu khó chịu lắm sao?”

Kasumi không chỉ dẫn.

Minoru cười lớn hơn. “A, Kasumi. Sao lại dễ nổi giận như vậy. Nếu là người ngoài thì quả thực ko tài làm sao đoán nổi khuôn mặt cute ấy đã nghĩ gì sau lớp mặt nạ.”

gương mặt đáng yêu. Nếu chiếc liếc sắc đẹp lẻm có tiện tích thì cậu sẽ cho ngài thưởng thức nó rồi.

“Hm, xem ra ta lại chọc cậu giận đam mỹ sủng Ngoài ra. Cậu mà là mèo thì chắc sẽ rít qua kẽ răng, xù lông & nhằm mục đích ngay mặt ta nhưng mà tiến công rồi. A, có cậu bên cạnh quả rất hấp dẫn, Kasumi.”

Cậu cúi chào cầu kỳ. “Nguyện vọng cả đời của tôi là biến thành 1 gia đình thú vị mà, người sở hữu.”

Minoru khịt mũi. “Không đọc vì sao trong tộc cậu lại có 1 tên miệng mép kiểu thế này.”

“Ngài nhắc gì tôi thiếu hiểu biết.” Kasumi lầm bầm, tiếng nói nghèn nghẹn sau lớp mặt nạ mà Minoru đương nhiên là nghe được.

Ngài chỉ mủm mỉm cười. “Thôi làm sao, ta phải thay trang phục cho bữa ăn. Ta biết ngài đó trông không đc như nhà bạn đang nghĩ, nhưng mà cậu không đúng phán xét người nhà khác biệt qua vẻ ngoài, Kasumi.”

Kasumi tức giận phản bác bỏ. “Chủ nhân, tôi không dễ thường lại bất cẩn vậy đó.”

“Hộ vệ à, sự thực toàn cục ngược lại. Cậu có thể nhận được đối thủ ở bất kỳ đâu, nhờ ấy vẫn cứu mạng ta biết bao nhiêu lần. Nhưng Trong khi thì cậu không nhìn thấy được người nào nữa. Kỳ lạ thật, một các bạn hoàn toàn có thể vừa nhìn ra vừa ko nhìn ra phổ biến đồ như cậu.”

“Tôi chỉ nhìn hầu như gì rất cần thiết để che chắn ngài.” Kasumi trả lời khô khốc. Cậu chưa 1 lần tạo cho người chủ sở hữu thuyệt vọng. Trong time huấn luyện, cậu luôn luôn vượt trội hơn phần đa kẻ khác. Cậu là niềm tự tin của cả dòng tộc & bộ tộc.

Minoru chỉ thở dài. “A, Kasumi. Ta không có ý xúc phạm cậu, chỉ ao ước góp ý mà thôi. Cậu là một trong hộ vệ tuyệt hảo, tổng hợp xứng đáng mang số bạc ta đã bỏ ra & còn hơn thế nữa. Quả thật không người nào logic hơn cậu.”

Kasumi gật đầu đồng ý 1 cách cứng rắn, đang đứng nguyên vị trí cũ.

“Cậu bi quan cười thật.” Minoru nói. “Có lẽ cậu thích bị xúc phạm chăng. Ví như cậu sẽ cứ chấp nệ như vậy, Kasumi, ta đang bắt cậu gỡ mặt nạ ra khi ta cần dùng bữa.”

Đọc thêm Truyện ngôn tình ngược

“Chủ nhân!” Kasumi gắt.

Minoru cười. “Thôi như thế nào, lại đây thực hiện ta.”

Vừa lầm bầm trong miệng, Kasumi vừa thực hành Minoru khoác lên bộ trang phục khác biệt thích hợp hơn cho một buổi tối sở hữu mọi gia đình cùng địa vị. Cậu hối hả kềm lại cái khịt mũi coi thường lúc nên xem tên hề vụng ấy đồng bậc có ngài Minoru.

Kẻ không có khả năng đi bên trên 1 đường thẳng nhưng không biến thành xẻ ít nhất ba lần thì thật chẳng thể ngang hàng có bất kỳ ai trừ mẫu sàn nhà.

khi đang chuẩn bị dứt, cậu bước ra bên ngoài quan sát trước để bảo đảm rồi new nhịn nhường lối cho Minoru dẫn đường. Cậu ghét các nơi chật nhỏ kiểu thế này.

Trong buồng của thuyền trưởng, cậu liên tục để ý đều ngách ngóc, phớt lờ Minoru khi ấy đang rỉ tai bảo người trong gia đình cứ phớt lờ cậu đi.

“Cậu đang sử dụng bữa mang Shop chúng tôi chứ?” Hatcher-Rosque lịch lãm hỏi, một tay đẩy loại gọng kính cứ chực tuột xuống và vén mấy lọn tóc ra khỏi mặt.

Minoru cười. “Kasumi có thể, mà không mong – khiến cho vậy là đi ngược lại với vật phẩm khổ luyện & tín ngưỡng của cậu ấy.”

Kasumi ném cho Minoru mẫu nhìn chú ý, biết thừa rằng dù không nhìn ngài cũng phiêu lưu đc.

“Hơn nữa, lúc ăn Kasumi cần gỡ mặt nạ ra.” Minoru ném lại cho cậu thú vui nửa miệng trước lúc ngồi xuống chỗ nhưng thuyền trưởng mời. “Ngài Hatcher-Rosque, ngài là người học rộng biết đa dạng, hẳn ngài với nghe qua chút đỉnh về gần như hộ tống nhiều người biết đến của chúng tôi?”

Hatcher-Rosque đẩy gọng kiếng lên, mắt ánh vẻ khám phá.

Kasumi liếc hắn dung nhan lẻm.

“Xin cứ gọi tôi là Luther. Tôi nghĩ không có bất kì ai biết gì về đều hộ vệ lẫy lừng của vùng đất bóng đêm này.”

Minoru cười rộng hơn, ra hiệu cho Kasumi tới gần.

Cậu ngoan ngoãn nghe theo, thầm rủa xả người chủ bằng tổng số các cái tên cậu biết and chế ra thêm một số nữa lúc bị bắt yêu cầu cúi xuống.

Bàn tay mịn màng chạm vào mặt nạ ngôn tình sắc của cậu, một cử chỉ nhưng giả dụ là bất kỳ ai khác đã trở nên chặt tay liền. Kasumi chỉ đứng bất động, xung quanh đôi mắt không dứt quan sát khắp buồng. Không có gì khác lạ mà cậu đã quan sát thấy bất an.

đều có thể là vì Minoru đang dồn cậu vào thế bí. Người chủ gì mà ngu ngốc, tự đắc, quá đáng, khi nào cũng tự cho là người nhà đúng.

đều ngón tay dài lần theo đã từng đường điêu khắc tráng nghệ như ngọc, lướt qua mũi and môi, nơi nhưng mà màu sắc sẫm dần, đổ thành một sắc đẹp đen tuyền sinh sống nửa phần bên trái. Mỗi cái mặt nạ là một trong tuyệt phẩm độc nhất, số đông ký hiệu bên trên đó chỉ người trong bộ tộc mới phát âm. Trừ người sở hữu của bạn, không ai có thể sai bảo cho 1 hộ tống gỡ nó ra.

“Cả tôi cũng thiếu hiểu biết mọi ký hiệu này có tính quan trọng gì.” Minoru giảng giải. “Tôi tìm cậu đó tám năm trước, & thú thiệt nhé, số bạc tôi bỏ ra là cả 1 gia tài.” Ngài nháy mắt and ra hiệu cho Kasumi đứng thẳng dậy. “Hộ vệ chỉ cho bác mẹ, sư phụ và chủ nhân nhìn thấy mặt người nhà nhưng thôi – hoặc chỉ thực hành vậy theo lệnh của chủ nhân.”

Thuyền trưởng cau mày. “Nhưng nếu sở hữu kẻ mạo danh đeo dòng mặt nạ đấy thì nào ta biết được? Chắc chắn cảnh huống đấy đề xuất xảy ra rồi chứ.”

Minoru cười.

Kasumi nghiến chặt câu chửi rủa giữa kẽ răng.

“Ngài thuyền trưởng thân mến.” Minoru cười, nụ cười đã thuyết phục được biết rất nhiều người đâm đầu vào rối rắm. “Mời ngài thử gỡ nó ra xem.”

Vị thuyền trưởng nhướn mày nhưng cũng đồng ý đứng lên, đi vòng qua bàn để lại gần Kasumi. Ông trù trừ một khi rồi đưa tay gỡ loại mặt nạ ra.

Nó không nhúc nhích.

Kasumi sục sôi cầu giá như điều “không được gia công tổn hại tới chủ nhân” không tồn tại trong phiên bản thỏa thuận.

“Sao nó ko chịu rời ra?” Thuyền trưởng quá bất ngờ hỏi.

“Vậy ra lời đồn nhà bạn xứ này còn giữ tài năng phép màu là thật sao?” Luther hỏi.

Minoru cười nhẹ. “Chỉ biết qua loa 1 ít thôi. Cá thể tôi thì đui mù tịt. Phần đông bộ tộc lạ mắt, như tộc của Kasumi chả hạn, vẫn tồn tại biết chút xíu. Loại mặt nạ Kasumi đeo có nhẽ là dòng phép màu mạnh nhất còn tồn tại.”

“Thú vị thật.” Luther nhắc, tay lại đẩy gọng kính lên sinh sống mũi & trường hợp hắn ta dám thực hiện vậy một lần nữa, Kasumi vẫn giật phắt cặp kính ra khỏi mặt hắn & sửa này lại cho ra tuồng. Thật là, chuyện lặt vặt tới thế mà hắn cũng chưa biết xem xét sao? Lẽ ra đây đề nghị là một trong những nhà học nhái công danh tốt nhất đất trời, thế mà cả chuyện trang phục cũng ko tự lo được? Hắn có lòng tự trọng không?Bữa tối liên tục như một màn tra tấn. Kasumi ko kêu ca Việc yêu cầu đứng bất động một chỗ. Cậu đã từng dự hồ hết bữa ăn lê thê và tẻ nhạt hơn thế nữa này thêm. Cậu chỉ ko tài nào tưởng tượng nổi tổ ấm đàn ông trước mặt người nhà lại là vị học fake cậu đã nghe chúng ta ta tụng ca hết lời. Cậu cũng không hiểu biết nhiều tại sao người chủ sở hữu lại nhã hứng thú với một kẻ nhìn chẳng khác biệt gì tên khờ, lời lẽ thi công bắp vụng về nhưng mà vẫn tỏ rõ sự sang trọng nức danh.

1 người thân được nước nhà coi trọng đến như thế đúng ra phải biết đặt tâm tới chính sách của bản thân hơn.

khi món tráng miệng được dọn ra, Kasumi chỉ mong reo hò nhẹ nhàng.Thế rồi Luther lóng cóng tấn công đổ cả ly cà phê vào đĩa bánh và Kasumi chỉ biết đảo mắt chán ngán, không phải lo xem mang ai quan sát thấy cậu – nhưng cậu nghĩ là không. Rốt cục, lúc hầu như thủ tục ăn uống và trò chuyện & chào hỏi đang dứt, Kasumi đều lôi xềnh xệch Minoru về buồng.

Minoru chỉ cười bự.Kasumi cố tình lờ ngài đi, im lặng nhập vai hộ tống cho đến lúc Minoru cười nhiều tiếng nữa rồi đặt người thân xuống nệm và gấp rút rơi vào giấc ngủ.
Chúc độc giả truyện đằng sau lớp mặt nạ vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *