share truyện ngôn tình Nếu cũng như ánh trăng không bao bọc lấy em
Tác giả: Lục Manh Tinh
Thể loại: ngôn tình sủng
Trích đoạn truyện
Năm mười bố tuổi đó, ba cô mất.
bà mẹ của Sầm Ninh dẫn cô mang lại ngôi nhà chúng ta Ngôn. Cô chưa đến ấy khi nào, nhưng lại nghe nói ở ấy cô chỉ một vì chưng hôn cu li.
Thuở đấy, Sầm Ninh còn bé dại, cô không mấy hiểu ba chữ “vị hôn phu” này có nghĩa là gì. Cô chỉ biết, ấy chính là gia đình bạn tuy không gặp mặt tuy nhiên hẳn sẽ chất lượng cực cao sở hữu cô.
Thời gian tích tắc trôi, đến tứ giờ hai mươi phút chiều, 1 chiếc xe con nhiều năm black color đậu trước bên anh quân nhân gác cổng. Sầm Ninh ngồi ngay ngắn ở ghế sau. Lưu lạc người đang đi tới nơi, cô ngó góc nhìn thoáng ra xung quanh cửa sổ nhìn ra ngoài.
phần nhiều thứ trước mắt cô hồ hết hết sức xa lạ. Từ phong cách thiết kế, con đường xá, xe cộ, đến gia đình bạn công tác đã mở cửa xe đến cô… Kể cả hầu hết nằm bên cạnh phạm vi dìm thức của cô. Sầm Ninh siết chặt hai bàn tay, cô có thể cảm giác hai lòng bàn tay của bản thân mình đang đổ mồ hôi.
Từ ghế phụ, 1 bạn con trai Cách xuống, nói sở hữu Ngụy Phẩm Phương: “Ngụy phu nhân, tới rồi.”
Đọc full list truyện đam mỹ sủng
Sầm Ninh quay đầu chú ý bà bầu của mình, bà đồng ý với gia đình bạn nam nhi kia, rồi hạ tiếng nói sở hữu Sầm Ninh: “Ngồi ngây ra ấy có tác dụng gì, xuống xe.”
Sầm Ninh mím môi hơi ngần ngừ, nhưng dưới ánh nhìn châm bẩm có vẻ không chấp thuận của chị em các bạn, cô chỉ đành ngoan ngoãn xuống xe.
gia đình con trai ngồi ở ghế phụ ban nãy dẫn hai chị em bé đi vào cửa giữa. Trông Sầm Ninh cũng như vẫn ngoan ngoãn đi theo, dẫu vậy hai mắt cô vẫn len lén đánh giá xung quanh.
phần đông thứ bước này hệt như đầy đủ hình ảnh chỉ xuất hiện trên ti vi. Anh lính trẻ đứng gác bất động đậy trước cổng Ngoài ra chỉ xem bọn họ cũng như không khí. Bước qua cánh cổng cô giáo Thảo, 1 con phố rộng thênh thang hiển thị, phía hai bên con đường là hồ hết cây đại thụ cô lần chần tên, thân cây chạy nhiều năm tăm tắp, lá cây đan thành vòng, sệt lại thành đã từng bóng râm.
Đi hết đại lộ, cô rẽ cần, phong cảnh bao phủ ngẫu nhiên rộng ra, nơi này chỉ một mảnh đất trống cực kỳ nghiêm trọng. Bên trên mảnh đất đấy còn duy nhất đái đội xếp hàng ngay ngắn, bọn họ mặc đồng phục, đồng loạt áp dụng tầm thường một động tác.
Sầm Ninh nhìn ngẩn thành viên, mình nào mọi người nấy đều cao mập & cường tráng. Lúc chúng ta hô câu khẩu hiệu cũng đã làm mang lại trái tim cô run theo.
Sầm Ninh bất giác dừng chân, Ngụy Phẩm Phương thấy cô đứng im ở đó, vội chạy lại kéo cô đi: “Con nhìn gì cầm cố, mau tới đây.”
Sầm Ninh quay đầu, băn khoăn hỏi: “Bọn họ, đang khiến gì rứa ạ?”
Ngụy Phẩm Phương đáp: “Tối hôm qua, lúc ở nhà bà mẹ đang bảo bé nắm nào, bảo bé ngoan ngoãn đừng hỏi các kia cơ mà.”
Sầm Ninh mím môi, cúi đầu xuống.
Đọc thêm truyện sắc sủng
Nghe rứa, chúng ta nam nhi đi đường bên trước mỉm cười giải mê thích có cô: “Bọn bọn họ đã tập huấn ấy, cảnh này chủ yếu thấy lắm. Trong học viện của mình cũng đều có đào chế tạo ra tân binh, nhóm bọn họ bắt đầu nhập ngũ vào năm nay.”
Nói rồi, ông lại kéo dài đi về phía trước. Sầm Ninh hơi tò mò đối mang cảnh này, cứ ngoái đầu lại chú ý suốt. Như vậy, thân hình nhỏ xíu của cô đứng vững bị vứt lại 1 chặng xa.
Bịch bịch bịch…
Đúng bây chừ, cách đây khoảng chưa xa vọng lại tiếng bóng chạm đất. Khi Sầm Ninh dời mắt khỏi đội tập huấn, quả bóng chẳng còn nhảy nữa mà lại lăn chầm lờ lững đến bên chân cô.
Quả bóng rổ này ở đâu ra thế?
còn chưa kịp ngẩng đầu lên, nhưng mà Sầm Ninh sẽ nghe thấy một âm lượng lạnh nhạt truyền đến.
“Nhóc bé, mau soccer lại đây.”
tiếng nói hơi trầm, tựa như tiếng suối sâu cuộn trào mãnh liệt trong rừng thẳm. Trên mặt nước, sóng gợn mang đến vô tận, nhưng lại khi đụng mang lại tai, lại có lẽ cảm nhận thấy sự thần túng and kiêu ngạo dấu sâu bên phía trong.
Đọc thêm Ngôn tình cao H
Sầm Ninh dần dần ngẩng đầu, quan sát về bên chúng ta đang nói, đứng cách đây khoảng không xa. Các bạn nọ trông chặng tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc 1 bộ đồ thể thao màu trắng, chân đi đôi giày thể thao trắng xanh, các bạn khôn cùng cao, bên mày hững hờ nhưng mà sắc sảo, trông cực kỳ đặc trưng.
bây giờ, anh lẳng lặng nhìn cô, hàng mi Black dày rũ xuống. Khác nhau anh không nói gì, nhưng khiến Sầm Ninh cảm giác hệt như tất cả 1 áp lực vô hình chèn lấn cô.
Sầm Ninh siết chặt lòng bàn tay, cô hoảng hốt nhấc chân lên đá.
cơ mà lần khần bao gồm bắt buộc vì cô quá găng hay chưa, cú đá này sượt trúng bên hông quả bóng, nên nó chỉ lăn về bên trước một tí rồi dừng lại.
“…”
“Phì! Sức của nhỏ xíu bé nhỏ nạm.” một nam sinh mặc đồ thể thao màu đen chạy mang đến, chàng trai khom xuống nhặt quả bóng rổ lên, rồi quay sang hỏi nhà bạn phái mạnh dẫn Sầm Ninh vào cổng: “Lão Cao, cô gái này được chú chui vào à? Ai gắng, thành viên gia đình hả?”
Lão Cao đi tới cạnh Sầm Ninh, khách khí nói: “Không buộc phải tổ ấm, là khách ông nhà mời cho.”
Lời vừa xong xuôi, nhiều anh chàng vẫn đùa bóng bên trên sân số đông bỡ ngỡ quan sát Sầm Ninh, ngay cả người nói chuyện hững hờ ban nãy cộng quan sát sang.
Từ nhỏ tuổi mang lại giờ, Sầm Ninh cực kỳ nhát gan, trong giờ học giáo viên Gọi khuyên bảo câu hỏi thôi cô cũng từng đỏ cả mặt, huống chi là hiện thời – có nhiều nam sinh chú ý cô vì vậy. Theo phiên bản năng, cô nhích người nhà ra sau lưng lão Cao, hơi hoảng hốt nhìn sang Ngụy Phẩm Phương đang di chuyển phía trước vài Bước.
“Khách của thủ trưởng Ngôn á? Móa, bên mũi béo ráng.” Cậu chàng mặc đồ thể thao đen cạn lời, quay đầu hỏi: “Anh Ngôn, anh quen không?”
Anh Ngôn.
chúng ta Ngôn à, đọc truyện đam mỹ cao h
Sầm Ninh sửng sốt chút ít, nâng ánh mắt nam sinh bên lạnh bảo cô nhặt bóng ban nãy.
“Không quen.” mình nọ hơi nhíu mày, chú ý lão Cao.
Tuy anh chưa nói gì cơ mà chỉ cần 1 ánh mắt, lão Cao mau chóng hiểu ý của anh ý, chóng vánh kính cẩn giải thích: “Là người trong gia đình chúng ta Sầm, phụ nữ này tên là….Sầm Ninh.”
“Sao cơ?” Ngôn Hành bỏ ra khựng lại, lần nữa cúi xuống nhìn Sầm Ninh, nhưng lần này, trong góc nhìn lạnh lùng của anh tạo nên chút kinh ngạc: “Chú nói, là nhóc nhỏ này à?”
“Em chẳng hề, nhóc nhỏ.” đo đắn tại sao Sầm Ninh tự dưng lại dạn dĩ lí giải 1 câu bởi thế. Nhưng mà cơ mà cách trở, nghe chẳng gồm chút uy hiếp nào.
Nam sinh thua cuộc Ngôn Hành bỏ ra vừa tò mò vừa nhồi bóng, quả bóng đụng xuống đất vang lên từng tiếng bịch bịch, chắc là tiếng tim đập của Sầm Ninh vào hiện nay nuốm. Cô nghĩ cô biết gia đình bạn nọ là ai rồi, từ thái độ của lão Cao khi truyện trò sở hữu anh, cơ mà anh lại còn với chúng ta Ngôn, rứa suy ra…anh là Ngôn Hành chi.
Anh không giống có tưởng tượng của Sầm Ninh, lúc ông nội cô còn sống đã từng nhắc mang đến anh. Dù là khi trêu nghịch hay khi nghiêm túc, cô cũng từng mơ biển hiểu rằng, đối có cô mà lại nói, Ngôn Hành chi khác hẳn bạn.
Từ nhỏ cho to, thương cảm và vồ cập mà cô nhận thấy cực kỳ ít. Nên trong quan tâm đến của cô ấy Ngôn Hành chi là người thân hiền lành và dịu dàng, đang cười cợt với cô, cư xử tốt mang cô.
dẫu vậy hiện giờ, khi trông thấy anh, ao ước be bé trong đáy lòng cô lập tức mất sạch. Các bạn trước bên cô tất cả đôi mắt lãnh đạm trong trẻo, vừa hệt như ánh trăng cao ngạo bên trên đỉnh núi, lại vừa có lẽ ánh lửa cô độc “lưu trú” một mình trong đêm tối. Anh nhìn cô, vẻ bên bàng quan xa rời, chắc là cô chỉ cần một bởi khách từ ở chỗ nào đó chưa mời mà cho.
“Không nên nhóc con?” Ngôn Hành chi nhẹ nhàng cau mày, Bên cạnh đó anh cảm nhận lời của cô hơi khôi hài, tuy nhiên chưa trả lời cô, anh quay sang nói mang lão Cao: “Lão Cao, chú dẫn khách cho chỗ ông nội đi.”
Lão Cao đáp: “Nếu không thì cậu đừng đùa bóng nữa, về phổ biến đi.”
Ngôn Hành bỏ ra không trả lời, xoay thành viên gia đình lấy quả bóng trong tay nam sinh mặc đồ thể thao Black. Anh bước tới trước vài Bước, tung thành viên gia đình lên, úp rổ. Chỉ cách một lần, quả bóng vẫn rơi thẳng vào trong rổ.
Lão Cao cũng biết tính tình của tổ tông nhỏ nhà chúng ta, thấy vắt cũng chưa giục thêm, ông quay sang nói mang Sầm Ninh and Ngụy Phẩm Phương: “Chúng ta vào căn nhà trước đi, thành viên gia đình trong nhà còn đang ngóng.”
“Được.” Ngụy Phẩm Phương đi tới vắt tay Sầm Ninh, nhỏ giọng hỏi lão Cao: “Cho tôi hỏi, là đứa trẻ ban nãy nên không?”
Lão Cao nhìn bà, biết bà đã hỏi gì nên gật đầu: “Đúng thay, cậu đấy là cháu đích tôn của phòng họ Ngôn, Ngôn Hành chi.”
Sau khi mấy thành viên gia đình người Sầm Ninh đã đi được xa, Ngôn Hành bỏ ra quay đầu lại nhìn bóng lưng bọn họ, góc nhìn chuyên sâu.
sát bên có một số người hỏi: “Anh Ngôn, căn nhà bọn họ Sầm là ngôi nhà nào thế?”
Ngôn Hành bỏ ra chứ còn chưa giải đáp lại, thì chúng ta có lợi Tân Trạch Xuyên sẽ choàng vai anh, ý tức sâu xa nói: “Tôi nhớ ông nội cậu nói cậu chỉ một vị hôn thê nhưng mà nhỉ, chậc….nhà họ Sầm? Đừng nói là nhà họ Sầm của bởi vì hôn thê trong truyền thuyết của cậu đấy nha?”
Nam sinh mặc đồ thể thao black là đường Tranh, cũng chính là người nhà tốt của Ngôn Hành bỏ ra, trợn mắt: “Móa, thật hay giả cầm cố, anh Ngôn à, anh đã hại học sinh đái học đó!”
Ngôn Hành đưa ra đá bắp chân của đường Tranh: “Cút.”
“Ổn chưa đấy, chuyện này phạm pháp ấy nha.” đường Tranh chui tọt ra sau lưng người trong gia đình khác, khoa trương che miệng nói tiếp, “Nói chứ… Chúng tôi thấy nhỏ nhóc ban nãy chưa ổn đâu, bé nhỏ dại ấy nhỏ cố thì sao xuống tay mang lại được!”
Đọc thêm truyện ngôn tình ngược
“Ha ha…”
Mấy nam sinh đứng trên sân bóng những cười cợt béo, Ngôn Hành đưa ra mở miệng, nở 1 nụ mỉm cười cực nhọc hiểu: “Mẹ nó, cậu nghĩ số đông chuyện này làm cho gì? Đổi mới thái à.”
con đường Tranh vừa cười cợt vừa nói: “Đâu dám đâu dám, nếu như không, nếu không thì cậu về nhà đi. Dù sao thì…trong ngôi nhà cũng đều có một cô vợ nhỏ dại rồi mà.”
bé nhóc lúc nãy, thật sự chẳng có gì thúc đẩy cho tía chữ “cô thê thiếp nhỏ” cả.
tuy vậy con trai tuổi mười bảy mười tám nghịch nhau không gồm giới hạn, Ngôn Hành bỏ ra cũng đã quen rồi, yêu cầu không gọi là thật. Anh chỉ lườm thoáng sang con đường Tranh, mặt đường Tranh cảm nhận ánh nhìn này, sợ tới độ chạy thẳng ra sau lưng nhà bạn khác để trốn.
“Về trước đây, ngày mai đùa tiếp.” rốt cuộc Ngôn Hành đưa ra cũng đi về trước. Cơ mà đương nhiên là Việc này chưa liên can gì mang lại Sầm Ninh, chỉ đơn giản là anh đùa mệt rồi, buộc phải về thôi.
Lúc Sầm Ninh theo chân hai người lớn đi vào biệt thư, trong đầu cô chỉ cất toàn mọi ảnh về Ngôn Hành chi. Ánh mắt bàng quan ban nãy của anh ý, thái độ ngạc nhiên của anh ấy,… Chủ yếu các đập tan sự mơ ước nho nhỏ của cô.
Lần bước đầu tiên Sầm Ninh nhỏ nhắn cảm nhận, có một vài nhà bạn nhìn thì cực kỳ gần, dẫu vậy thực tế lại rời ra người cả 1 con người.
“Đây là cháu gái lão Sầm à.” Ngôn Quốc Phong xúc hễ quan sát Sầm Ninh: “Cháu ngoan, lại đây sở hữu ông, để ông ngắm nhỏ thật kỹ nào.”
Sầm Ninh chú ý Ngụy Phẩm Phương, thấy bà ấy chấp nhận ý bảo cô sang đó.
do đó, Sầm Ninh dè dặt đứng lên, tới ngồi cạnh Ngôn Quốc Phong. Ngôn Quốc Phong doãi tay di động cô, hốc mắt đỏ hoe: “Đáng tiếc, lão Sầm cấp thiết thấy được con cứng cáp.”
Nhắc tới ông nội căn nhà người trong gia đình, Sầm Ninh cũng hơi nặng nề Chịu đựng, cô khịt mũi, cảm nhận nước mắt sắp đến rơi xuống.
Ngôn Quốc Phong vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Đứa nhỏ này cũng sắp lên lớp bảy rồi phải không?”
Ngụy Phẩm Phương gật đầu, thấp giọng trả lời: “Đúng vắt ạ, năm nay vừa mới lên lớp bảy.”
“Cháu gái căn nhà lão Trương cũng lớp bảy, tuy nhiên cao hơn Sầm Ninh các, đứa nhỏ này sao nhìn lại nhỏ dại Bởi vậy.”
Thật ra Ngôn Quốc Phong đang nói hạn chế rồi, Sầm Ninh đâu bắt buộc chỉ bé dại không, Ngoài ra là chưa cung cấp dinh dưỡng cơ.
Đứa trẻ mười bố tuổi, ít nhất cũng lùn hơn mình cộng lứa nửa mẫu đầu, mang lại cơ thể khôn cùng bé bỏng, da cũng vàng bất thường.
“Haiz…Cũng do con, tất yêu mang lại nhỏ tí xíu một cuộc đời có lợi.” Nói ngừng, Ngụy Phẩm Phương nghẹn ngào.
Ngôn Quốc Phong cau mày: “Không trách bé, cần trách bác bỏ, bác yêu cầu sớm chọn hiểu cục diện của rất nhiều bé, & phải đón đứa nhỏ dại này về đây từ sớm. Bác bỏ, thật có lỗi mang ông gia đình già kia.”
“Bác đừng nói nuốm….”
Xoạt xoạt…
âm lượng túi giấy bị xé rách vang lên.
Sầm Ninh nghe thấy nuốm quay đầu lại chú ý. Ở cửa ra vào, thế thấy Ngôn Hành chi vừa ngửa đầu uống hộp sữa vừa đi tới.
Anh khôn xiết cao, bước đi cuốn theo gió cơ mà đến, không hề đồng bộ tí nào sở hữu một không khí bi tráng của nhà.
“Hành bỏ ra, con lại đây.” Đúng bây chừ, Ngôn Quốc Phong Điện thoại tư vấn anh lại: “Đây là Sầm Ninh, sau này bé bắt buộc nhiệt tình chăm sóc đến nhỏ nhỏ bé.”
Đọc full truyện ngôn tình tại trang web đọc truyện online miễn giá tiền truyen24.com. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!